Liszt và cây đàn cứng đâu

Franz Liszt, một trong những nghệ sĩ dương cầm vĩ đại nhất ở thời kỳ lãng mạn trong lịch sử âm nhạc, nổi tiếng không chỉ với tài năng vượt trội mà còn với phong cách biểu diễn đầy cảm xúc và những câu chuyện hài hước xoay quanh cuộc sống của ông. Một trong những câu chuyện đáng nhớ nhất liên quan đến Liszt xảy ra trong một buổi biểu diễn tại một thành phố nhỏ ở Đức.
Vào một buổi tối mùa thu, Liszt được mời biểu diễn tại một nhà hát địa phương. Khán giả vô cùng háo hức được chiêm ngưỡng tài năng của người nghệ sĩ vĩ đại này, và cả khán phòng nhanh chóng kín chỗ. Tuy nhiên, khi Liszt bước lên sân khấu, ông ngay lập tức nhận ra rằng cây đàn dương cầm được chuẩn bị cho buổi biểu diễn không phải là loại ông thường sử dụng. Đó là một cây đàn cũ kỹ, với phím đàn nặng nề và âm thanh phát ra không được sáng và vang như ông mong đợi.
Dù có chút bất ngờ, Liszt vẫn bắt đầu buổi biểu diễn. Nhưng ngay từ những nốt đầu tiên, ông nhận ra rằng cây đàn này không hề dễ chơi. Âm thanh phát ra không đồng đều, và những nốt cao thường bị yếu đi hoặc phát ra những âm thanh cứng nhắc, không đúng như ý muốn của Liszt. Nhận thấy sự khác biệt, khán giả bắt đầu tỏ ra lo lắng, nhưng Liszt, với tính cách hài hước và tinh nghịch của mình, quyết định biến tình huống này thành một cơ hội để mang lại tiếng cười.
Giữa buổi biểu diễn, Liszt đột ngột ngừng chơi và quay sang khán giả, với nụ cười rạng rỡ, ông nói: “Thưa quý vị, có vẻ như cây đàn này không muốn tôi chơi đúng theo ý mình. Có lẽ nó muốn biểu diễn một bản nhạc của riêng nó!” Câu nói hài hước này lập tức khiến khán phòng bật cười. Liszt tiếp tục “trò chuyện” với cây đàn, giả vờ hỏi nó rằng: “Cậu muốn chơi gì hôm nay? Mozart, Beethoven, hay có lẽ là chính tác phẩm của tôi?”
Cả khán phòng lúc này đã hoàn toàn bị cuốn hút bởi sự dí dỏm của Liszt. Ông chơi những đoạn nhạc với phong cách cường điệu, cố tình nhấn mạnh vào những lỗi âm thanh của cây đàn để tạo ra một không khí vui nhộn. Thay vì một buổi biểu diễn căng thẳng, khán giả được thưởng thức một màn trình diễn vừa hài hước vừa đầy tài năng.
Sau khi làm cho khán giả cười thỏa thích, Liszt quyết định cho cây đàn một cơ hội cuối cùng. Ông tập trung toàn bộ kỹ năng và kinh nghiệm của mình để chơi một bản nhạc cuối cùng. Dù với những hạn chế của cây đàn, Liszt đã biến nó thành một tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp, khiến cả khán phòng đứng dậy vỗ tay không ngớt.
Kết thúc buổi biểu diễn, khi được hỏi về trải nghiệm với cây đàn, Liszt chỉ cười và nói: “Đó là một cây đàn có cá tính, nhưng có lẽ nó cần được rèn luyện thêm!” Câu nói này lại một lần nữa khiến mọi người cười phá lên, và buổi biểu diễn của ông trở thành một kỷ niệm khó quên trong lòng khán giả.